Không bấm vùng phía trên kẻo mất tiền nhé!



CHẮC TẠI TRỜI MƯA

Tigon 10h hơn, Hân gửi mess cho Khoa. - Dạo không? - Ừ, đi, - Qua chở nha. - 10p nữa Khoa chở Hân đi vòng vèo, nói chuyện vu vơ. - Giờ muốn đi đâu? - Đâu cũng được. Vòng vòng. - Nếu chỉ đi vòng vòng vô định thế này Khoa thích đi một mình hơn. Hân bĩu môi, có chút hờn giận. - Có chỗ nào Hân chưa đi không? - … - !!! - Phố Tây? - Ok. Thêm một vài vòng, 2 người để xe tại một chỗ gửi xe 24/24 rồi lững thững đi. - Phố Tây ở kia kìa. - Giờ vào hả? - Không, giờ còn sớm Hân nhìn đồng hồ, 11h kém. - Ừ, vậy đi bộ chút rồi vào. Hân và Khoa vào chợ Bến Thành, lượn lờ xem hàng hóa rồi vào công viên. Hân nhìn các cặp tình nhân đang âu yếm bên trong rồi tự cười. Hân không xác định được giữa Khoa với Hân là gì. Chơi với nhau từ cấp 2, đến giờ Khoa là người Hân chơi thoải mái nhất, nhưng cũng là người có cảm giác vừa gần lại vừa xa. Thường thì ban ngày rủ Khoa ít khi đi, chỉ có đi dạo khuya Khoa mới đồng ý dễ dàng. Mà, dù là có đi đâu với Khoa, Hân đều cảm thấy tin tưởng 100%. Có nhiều thứ Hân không giải nghĩa được. Mọi lời cặp đôi Hân với Khoa, Hân đều cười toe, rồi còn tự đổ thêm dầu vào lửa. Cứ như cả thế giới này nghĩ 2 người đang yêu nhau cũng được. Đôi lúc Hân rất muốn biết phía sâu bên trong Khoa nghĩ gì. Lúc nào Khoa cũng ít nói, và cả ít hỏi. Hân bây giờ chỉ xác định được, Hân rất quý Khoa. Và bên Khoa, Hân có thể là chính mình – theo một nghĩa nào đó. - 12h rồi, đi vô kia đi. - Ừm. - Sao người ta gọi đây là phố Tây? - Đi đi rồi biết. Hân kiên nhẫn đi lẽo đẽo theo Khoa như một con mèo. Càng vào sâu Hân càng thấy nhiều người tây, họ ngồi la liệt hai bên đường uống bia, cf, nhậu nhẹt. Cả một con đường như đang ở điểm 7, 8h tối – chẳng có dấu hiệu gì ở đây cho biết đang là nửa đêm. Hân có một chút phấn khích, thấy mình như đây là lần đầu biết đến Sài Gòn. - Giờ thì biết rồi chứ gì? Hân chun mũi, toan cãi lại nhưng rồi thôi. Hai người đi hết đoạn đường lại quay vào công viên. Vì quanh qua quanh lại, chẳng còn chỗ nào nữa cả, mà Hân thì chưa muốn về. Hân tìm một ghế đá ở ngay cột đèn. Dù gì cũng phải biết ý tứ một chút. Hân không muốn Khoa đánh giá mình là con gái quá dễ dãi. Hai người ngồi cạnh nhau, nói về vài người bạn. Rồi sau đó là cả một khoảng lặng. Không phải ngượng, ngại hay gì, mà là để tận hưởng cảnh đêm sài gòn. Và cả chẳng còn gì để nói. Chẳng biết xui thế nào, trời đã gần 1h sáng rồi còn ngẫu hứng đổ mưa. Hân càm ràm vài tiếng rồi kéo Khoa vào bốt điện thoại công cộng. - Tía, biết thế chả mặc váy đâu. - Áo khoác không nè? - Thôi, mặc đi. Lỡ rồi. Bình thường, chắc hẳn người khác vẫn sẽ cởi áo khoác cho Hân, nhưng Khoa thì chẳng thế. Hân nói sao, Khoa để vậy. - Mưa to dữ. - Ờm. Trời Sài Gòn. Lúc này lúc kia, chẳng khác gì Hân - Ý gì? Hân liếc mắt khiêu khích. - Chẳng gì. Khoa cười. Hân thích vung tay vung chân, nên Khoa hay bị Hân tặng cho vài cái đấm vào người, những lúc thế, Khoa chỉ nhăn mặt bảo Hân thôi dù trong lòng biết chắc chẳng thể nào Hân thôi được cái tính này. Một lúc sau lại là khoảng lặng. Mưa cứ dai dẳng. Hân trầm ngâm, rồi khó khăn nói chậm hết mức có thể. - Khoa. - Uhm, sao? - Ôm Hân được không? Hân chỉ nói chứ không nhìn Khoa nên không biết Khoa như thế nào. Hân không biết phải làm gì tiếp theo, chỉ chờ thái độ đáp lại của Khoa, tim Hân bắt đầu đập nhanh. - Lạnh à? - Ừ. Lạnh. Nói đoạn, Hân cười nhẹ rồi ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Khoa. Xoáy sâu vào đó như muốn nhắc lại câu ban nãy. Hân thấy Khoa lúng túng, nhìn đi chỗ khác. Vẫn thế đứng bất động. Hân bỗng thấy buồn. Hai người đứng quay lưng lại với nhau. Hân bỗng thấy hối hận vì đã đánh cược tình bạn bao năm qua của mình. Khi nãy yêu cầu Khoa, Hân đơn thuần chẳng phải yêu thích gì Khoa cả. Nhưng Hân lại hy vọng 2 người có thể yêu nhau. Thời gian này, Hân đang vướng vào một số chuyện rắc rối trong tình cảm. Hân bắt đầu thấy mình đã bỏ qua quá nhiều cơ hội để bắt đầu relationship với Khiêm – một người mà Hân có tình cảm. Giờ khi biết rồi thì Khiêm đã có bạn gái. Một số người nghĩ Hân tìm Khoa để thế chỗ cho Khiêm nhưng Hân biết không phải. Khoa là người duy nhất Hân đặt niềm tin vào 100%, bây giờ khi Hân muốn tìm một người để bấu víu vào, để biết được thế nào là yêu và được yêu, để trao tình cảm của mình cho người khác – Hân muốn người đó chính là Khoa. Không ai khác ngoài Khoa. Hân tin rằng Khoa sẽ không làm Hân buồn. Dù Hân không-thích Khoa, đến thời điểm hiện tại là thế nhưng Hân tin chuyện của Hân và Khoa có thể tiến xa được. Ranh giới của nó chỉ mong manh như sợi chỉ mà thôi. Chỉ cần Hân tiến thêm một bước, sợi chỉ đó sẽ đứt. Bao năm nay, Hân thà giữ với Khoa một tình bạn như vầy còn hơn thử đến với nhau một lần rồi tan đàn xẻ nghé. Nhưng chả hiểu sao giờ, ở một nơi như thế này, như bây giờ Hân lại dại dột cắt đứt sợi chỉ đó. Hân thở dài ngao ngán. Hân lại suy nghĩ. Rồi quyết định quay sang ôm lấy Khoa. Khoa vẫn như từ nãy đến giờ, chẳng có thái độ gì. Hân cũng chẳng có gì phàn nàn, cứ tiếp tục ôm Khoa. Đây là lần đầu tiên Hân ôm một người khác giới. Dù có là bạn thân, thì vẫn thấy một cảm giác rất khác. Ấm. Hân bỏ Khoa ra, quay người lại. Mưa vẫn chả chịu dứt. - Khoa. - … - !!!! - Uhm, sao - Mưa to quá. - Muốn về hả? - Không. Thấy Khoa im quá, tìm chuyện để nói thôi. - Uhm. - Đang suy nghĩ gì hả? - Một chút. - Nghĩ gì? - Biết làm gì? - Biết để hiểu tại sao Khoa không ôm Hân. - … Khoa quay sang đặt tay lên vai Hân rồi quay người Hân lại, áp Hân vào lòng mình. Hân bất ngờ với câu trả lời muộn của Khoa, chỉ to mắt ra nhìn rồi làm theo động tác của Khoa. Lúc này, Hân đã nằm gọn trong lòng Khoa. Một lúc sau, Hân đưa tay ôm lấy Khoa rồi ngửa cổ lên tựa vào vai Khoa. Thoải mái vô cùng. Hân cười. Nhưng Khoa chẳng dừng lại ở đó. Khoa đẩy Hân ra, nhìn vào mắt Hân thật lâu. Như chờ sự đồng ý của Hân. Hân bối rối, thật sự bối rối. Cả sợ, lúc này đây Hân chỉ muốn đẩy Khoa ra rồi giả lả bảo Khoa làm trò gì thế nhưng một phần Hân không muốn. - Sao? Khoa vẫn nhìn Hân. Bây giờ hai người đang đứng đối diện nhau, rất gần. Một tay Khoa để sau gáy Hân. Hân cười một cách khó khăn. Rồi đáp lại ánh mắt Khoa. Hân khẽ gật đầu. Có lẽ Khoa cũng có phần bất ngờ với câu trả lời của Hân nên cứ tần ngần mãi. Hân thấy tội cho Khoa, cả buồn cười nữa. Hân cầm hai vạt áo khoác Khoa kéo xuống, Khoa từ tốn chạm khẽ vào trán Hân. Thú thật, tuy là con gái nhưng tính Hân vốn thích cái gì nhanh chóng. Hân ngước hẳn lên đặt môi mình chạm môi Khoa. Mưa tạnh. Hân và Khoa quay về bãi giữ xe. - Về hả? - Vòng tí rồi về. - Uhm. - Khoa. - Sao? - Có gì muốn nói với Hân không? - Hân muốn nói gì không? - Quen nhau nhé? - Ừ. - Khoa toàn để Hân phải chủ động. - Chả có con gái nào như Hân cả. Hân xùy một cái rồi lui ra sau. Khoa ngoái người lại. - Sao? Khoa dừng xe. - Sao vậy? Khoa bước xuống, quay lại hôn Hân còn mãnh liệt hơn lúc nãy. Hân cố đẩy Khoa ra nhưng nhận thấy rằng sức của mình chả bõ bèn gì với Khoa cả, chỉ còn cách xuôi theo. Thả Hân ra, Khoa hỏi - Nữa không? - Nữa Khoa lại ôm lấy Hân đặt thêm một nụ hôn nồng nàn. Cứ như trước giờ tình bạn chỉ là vỏ bọc cho tình cảm thật sự của hai người. Ai cũng sợ chỉ cần bước thêm một bước sẽ đánh mất đối phương trong đau khổ, nên đành chấp nhận, làm bạn của nhau. - Nữa không? Hân liếc mắt hỏi - Chịu thua Hân luôn. Khoa chở Hân về. Hân cười đắc thắng rồi leo lên xe Khoa. - Ôm nhen - Ừ. Ôm đi. Hân ôm Khoa thật chặt. Dụi mặt vào áo Khoa. Rồi nói - Sao khi nãy Khoa không ôm Hân? - Vì Khoa sợ. - Ừ. Hân hiểu - Còn khi nãy, sao lại hôn Hân? - Muốn hù Hân, mà Hân chả sợ gì cả. - Sao phải sợ? - Hân đúng là… - Khoa có yêu Hân không? - … - Khoa không biết chắc đúng không? - Ừ. - Uhm. Hân cũng vậy. Vậy cũng được. Vội quá chẳng để làm gì. - Uhm. Giờ Hân với Khoa chính thức quen nhau được không? - Hỏi lạ, không quen thì làm gì? Bộ ai cho ôm, cho hôn miễn phí hả? - Ai biết được Hân. Khoa nói giọng mỉa mai, Hân đưa tay đánh một cái thật đau rồi lại ôm chầm lấy Khoa. - Mà, sao khi nãy Hân lại ôm Khoa? - Ai biết, chắc tại trời mưa.






Không bấm vùng phía dưới kẻo mất tiền nhé!

Old school Swatch Watches